"Nếu như tôi đã nhìn thấy rồi thì nhất định sẽ tiêu diệt bọn chúng, càng không muốn có thêm người lên võ đài nộp mạng, hơn nữa tôi biết võ thuật truyền thống Hoa Hạ không thể bị coi thường!"
“Tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn bọn chúng sỉ nhục đồng bào chúng ta, xúc phạm đất nước chúng ta như vậy được”.
Giọng điệu của Vu Kiệt rất bình tĩnh, nhưng mỗi một câu một chữ đều lộ rõ tín ngưỡng và niềm tự hào của một người con Hoa Hạ.
Anh cũng biết rõ hoàn cảnh lúc đó rất đặc biệt, chỉ có ra tay đàn áp mới có thể khiến bọn chúng biết khó mà lui.
“Cậu nói không sai”.
Triệu Hoa Tây gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Có điều, tuy tổ chức Yamaguchi không phải là một thế lực có năng lực lên nắm quyền, nhưng chúng ta cũng không nên xem thường”.
“Tôi hiểu”.
Vu Kiệt gật đầu.
Triệu Hoa Tây biết anh vẫn chưa hiểu, liền nói: "Còn có, lần này cậu đến Đông Thành nước Tịch là ông ngoại cậu giao phó cho tôi, nhờ tôi sắp xếp nơi ở cho cậu, bảo cậu thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho khỏe”.
"Sau này những chuyện như vậy, cậu vẫn là cố gắng đừng tham dự nữa. Một là vì sự an toàn của cậu, hai là để tránh những phiền phức không đáng có. Dù sao thì ở nước Tịch, võ giả và thế tục luôn có mối liên hệ với nhau”.
“Cái gì?”
Vu Kiệt nghe vậy, hơi khó hiểu hỏi: "Võ giả và thế tục có mối liên hệ với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627332/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.