So với trước đó, có thể nói là xả được giận.
Tuy nhiên, nghe thấy những lời này của khán giả, vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự bất mãn.
“Sao có thể nói như vậy? Tuy là lôi đài sinh tử, nhưng dùng ám chiêu chính là vi phạm với tinh thần của giới võ học, không phải sao?”
“Đừng tranh cãi với bọn họ, chúng ta thắng, chúng ta có quyền kiêu ngạo!”
“Đừng nói là tổ chức Yamaguchi, dù là bất kỳ ai thì cũng không quan trọng, hiện tại trận đấu vẫn chưa hoàn thành, muốn dừng là sao?”
Người kế thừa của Thượng Võ đừa liên tục hô vang.
La Chí Cường cũng từ từ đứng lên, vẻ mặt cao ngạo nhìn quanh một lượt.
“Các vị, Thượng Võ đường của chúng tôi không quan tâm ai thắng ai thua, vốn là so tài trên lôi đài, chúng tôi không hề có một câu oán hận!”
“Lúc trước chúng tôi thua, các người rất vui sướng, bây giờ chúng tôi thắng, các người lại khó chịu”.
“Tiêu chuẩn kép kiểu đó cũng nên bớt lại một chút, nếu không nhìn vừa mắt thì xin mời ra cửa quẹo phải, không tiễn!”
“Nếu muốn tiếp tục xem thì ở lại, tôi không nhắm vào tất cả mọi người, tôi chỉ đang nói những kẻ không biết phải trái, công bằng!”
“Hôm nay vốn là ngày vui, nếu thấy thú vị thì thành thật mà ngồi xem, còn không thích thì cũng đừng trách tập đoàn Long Viêm của chúng tôi, sau đó lại làm mấy chuyện xằng bậy!”
Dứt lời, toàn trường đều kinh ngạc.
Khán giả cũng bớt ồn ào hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627294/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.