Khi Vu Kiệt bước vào quán bar, biết được cái gọi là bắt giữ chỉ là một âm mưu để báo thù, bắt đầu ra tay.
Thì Ngô Tiểu Phàm lại đang ngồi trên xe taxi đuổi theo Vu Kiệt, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tình hình giao thông trước mặt.
“Bác tài, bác tài, có thể lái nhanh hơn một chút được không, sao tôi lại không thấy xe trước mặt thế?”
Thấy trên con đường trước mặt không có bóng dáng xe cơ quan, Ngô Tiểu Phàm sốt ruột thúc giục.
“Tôi đã nhanh lắm rồi đấy, không phải cô muốn đến đồn cảnh sát ư? Lạc Thành chúng ta cũng chỉ có vài cái đồn cảnh sát đó thôi, căn bản không cần phải đuổi theo”.
“Đúng… Đúng nhỉ!” Nhất thời quá sốt ruột nên cô ta hồ đồ mất rồi.
Kẻ bắt Vu Kiệt là người của đồn cảnh sát, thế thì cứ trực tiếp đến đó là được rồi.
Nhưng thời gian quá gấp gáp, Ngô Tiểu Phàm lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Dù sao…
Hôm qua trên núi Trường Mao, nếu như không có Vu Kiệt thì hẳn là ông nội Ngô Lãnh đã thật sự qua đời, với cô ta mà nói thì Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng.
Mặt khác, cô bé nhân chứng Tiểu Chu đó cũng khiến Ngô Tiểu Phàm cảm thấy nghi ngờ, lúc nãy vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nghĩ lại cẩn thận thì nó đầy lỗ hổng, cái ngày vào một tuần trước, cô ta nhớ rất rõ Vu Kiệt trông thế nào.
Cả người đầy máu nằm bên hồ ở vùng dã ngoại, mắt nhắm nghiền, mới sáng sớm tinh mơ, thử hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626847/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.