“Bố?”
Người đàn ông trung niên tức giận đến nỗi thở hổn hển: “Mày còn có mặt mũi gọi tao là bố sao?”
“Tao không có đứa con gái như mày”.
Một lời nói chói tai vang lên, đột nhiên đâm thẳng vào tim Ngô Tiểu Phàm giống như một con dao găm sắc bén.
Ngô Tiểu Phàm chết lặng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng ấm áp tràn vào sân, không ngờ thứ chào đón cô không phải cái ôm ấm áp mà chính là cái tát trời giáng đến từ người bố này?
Cô đưa tay lên ôm một bên mặt, trợn tròn hai mắt, cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình.
“Bố đánh con?”
Nước mắt từ trong khóe mắt thi nhau trào ra.
Những giọt nước mắt kìm nén bao lâu nay, giời phút này bỗng nhiên vỡ òa.
Cơn đau phát ra từ vết hằn in trên má như thiêu đốt cả người cô.
“Đánh mày?”
Ngô Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đánh mày cũng xem như là nhẹ rồi. Nuôi mày từ nhỏ đến lớn, không ngờ mày lại trở thành một đứa không biết xấu hổ như vậy”.
“Con không biết xấu hổ?”
Ngô Tiểu Phàm siết chặt nắm đấm, lập tức phản ứng lại.
Mới sáng sớm, bố mình đã xuất hiện ở đây, còn nói những lời như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Hứa Thu đã thêm mắm thêm muối kể lại chuyện tối qua với ông ấy.
Nghĩ đến đó, nước mắt lại tuôn trào dữ dội.
Cô vô cùng thất vọng.
Không phải vì cái tát lúc nãy mà thất vọng mà là thất vọng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626835/chuong-827.html