Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng kia như thú dữ đang đi săn trong rừng rậm, nhìn chằm chằm vào từng người nơi đó.
Vu Kiệt đứng ở nơi bọn họ không biết
Tảng đá trong ngực có vẻ hơi kích động.
Trên thực tế, anh đã đến đây từ mười mấy phút trước, tìm được bọn họ, anh muốn giải quyết những người này trong thời gian ngắn nhất, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì anh lại chọn im lặng.
Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì đã không ra tay, không giết chết lũ người này trước khi họ thốt ra những lời dơ bẩn!
Người thường, con kiến?
Thế gian này có trăm ngàn vạn người thường, chết một người cũng có sao đâu?
Không sao hả?
Người thường thì sao? Võ giả thì sao?
Chẳng lẽ võ giả thì tài trí hơn người?
Đó là một ông lão, một người có gia đình, có bạn bè.
Trong mắt những người này lại thành một con kiến không nặng không nhẹ?
Đúng là đáng chết mà!
Cùng lúc đó, mười đệ tử phái Nga Mi nghe thấy giọng nói vang lên trong bóng tối lập tức trở nên cảnh giác.
Trong đám bọn họ, người có tu vi cao nhất là đại sư tỷ Thanh Thu, nhưng khoảnh khắc này, dù có là người mạnh nhất cũng bắt đầu có cảm giác bất an.
Có thể đến gần bọn họ trong lặng yên không một tiếng động, sau đó nói ra những lời này thì cảnh giới của đối phương cao hơn bọn họ!
Nhưng…
Đó không phải chỉ là cao thôi đâu!
“Ai?”, Thanh Thu lập tức nắm chuôi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626820/chuong-812.html