Vẫn là chín ngọn núi lửa.
Vẫn là Tuyết Hải Sơn Điền trong cơ thể.
Không biết đã ngủ mê mệt bao lâu, khi mở mắt lần nữa, Vu Kiệt phát hiện mình đang chìm trong biển kí ức của chính bản thân. Anh đứng ở trên ngọn núi lửa cao nhất, nhìn xuống tám ngọn núi lửa khác đang dâng trào dưới chân.
“Ngọn lửa đâu?”
Vu Kiệt nhíu chặt mày, trong kí ức lần trước của anh, toàn bộ chín ngọn núi của Tuyết Hải Sơn Điền bị lửa bao vây. Nhưng hiện giờ, mỗi ngọn núi đến một đốm lửa cũng không thấy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lẽ nào là tia sét đó?
Vu Kiệt im lặng không nói, anh thử vận động khí kình ở gân mạch, nhưng phát hiện cảnh giới cấp bốn hóa kình nguyên bản lại cao lên một cấp. “Cấp năm rồi sao?”
Gặp sét đột phá mới một cấp.
Trong lòng lóe lên một tia thất vọng.
Vu Kiệt thở dài, còn tưởng rằng có thể trực tiếp phong thánh, quả nhiên so với hai vị sư phụ, anh vẫn kém hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, anh nhìn xung quanh, chính vào lúc anh tưởng rằng mình không nhìn thấy gì thì lại phát hiện một bên khác của đỉnh núi này có để lại một chiếc cần câu.
“Ai để nó ở đây?”
Chiếc cần câu đó một nửa đặt trên đỉnh núi, một nửa thì treo giữa không trung.
Gặp gió không lay chuyển.
Gặp sét không đứt.
Gặp nước không tan.
Mà chỗ tay cầm của cần câu lưu lại dấu vết năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626808/chuong-802.html