“Rầm!”
Cửa sắt của phòng tạm giam mở ra.
Trong phòng giam bày một số đồ đơn giản và một chiếc giường cực kì rẻ tiền.
Vu Kiệt đang nằm trên giường, tiếng mở xiềng xích khiến Vu Kiệt tỉnh lại từ trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, anh nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy vài nhân viên của đồn cảnh sát.
Anh ngáp một cái, ngồi dậy.
“Vu Kiệt, ra đây đi! Có người tới thăm”.
Một nhân viên giọng điệu thờ ơ, không chút khách khí nói.
Thăm?
Lúc này ai có thể tới thăm chứ?
Trong lòng Vu Kiệt tự hỏi, rất nhanh đã bị nhân viên đưa tới một phòng họp, nói là phòng họp nhưng sau khi sửa chữa đôi chút thì bây giờ đã trở thành phòng thăm bằng kính.
Mà sau khi nhìn thấy người tới thăm, Vu Kiệt phì cười.
Là Lưu Hải.
Mấy nhân viên sau khi đưa Vu Kiệt tới phòng thăm thì liền rời khỏi, không biết có phải nhận được tin tức gì hay không mà bọn họ không đứng ở đây để làm bóng đen cản đường!
Bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng, từ khi gặp lại nhau sau cuộc hẹn ở câu lạc bộ Thiên Hải hai ngày trước, một người bị còng tay, ngồi vào vị trí của phạm nhân, người còn lại tây trang chỉnh tề, ngồi vào vị trí người bị hại, buồn cười biết bao.
Người vừa cầm giấy giám định chấn thương đầu, còn có thể vênh váo như không bị gì đến đây thăm hỏi?
Đương nhiên, đã đến nước này rồi thì chẳng ai quan tâm tới chuyện đó nữa, cái bọn họ quan tâm là liệu nhà họ Lý có sụp đổ không!
“Cách”.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626687/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.