Một tiếng xin lỗi muộn màn, ngượng ngùng mà bất lực.
Thật ra, cũng không ai có lỗi với ông ấy, ông ấy chỉ đang làm việc mà ông ấy muốn làm mà thôi.
Câu xin lỗi của Vu Kiệt gần như bị tiếng khóc của thư ký Vương át đi, dần dần tiêu tán, có lẽ, chỉ có trời đất mới nghe thấy được.
Ông Lưu có nghe thấy không?
Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mưa phùn lất phất rơi xuống khu mộ, lá khô rụng đầy đất, không có sấm chớp, ngoại trừ nơi đây, ngoài kia, thế giới vẫn chuyển động theo quy luật bình thường.
Anh âm thầm tự hỏi, cũng không ai đáp lời.
Nếu như Lưu Mặc Sinh nghe được, hẳn cũng sẽ không đáp lại được. . đam mỹ hài
Mà nếu có, cũng chỉ là: Cố gắng sống tốt!
Anh cứ lẳng lặng ngồi nhìn thư ký Vương khóc, một người đàn ông hơn 40 tuổi, đã từng là thiên tài được rất nhiều người săn đón ở thủ đô, vậy mà giờ lại khóc hệt như một đứa trẻ.
Ông ta khóc mãi, đến khi tiếng khóc dần trở nên yếu đi, nước mắt cũng đã cạn, thư ký Vương bưng chai rượu Mao Đài Lên, dốc thẳng vào miệng mình, uống một hơi cạn sạch, khiến mặt ông ta đỏ bừng lên:
“Khi tôi còn bé, nhà rất nghèo, bố mẹ đều qua đời, ông bà nội nuôi tôi đến sáu tuổi thì cũng lần lượt rời đi, vốn tưởng cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nhưng không ngờ tôi lại được ông Lưu mang ra khỏi núi”.
“Ông ấy nói với tôi, làm người, có người số khổ, cũng có người mệnh phú quý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626663/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.