Không thấy đâu nữa rồi.
Lần theo luồng sát khí không tên tỏa ra xung quanh, Vu Kiệt nhìn thấy một thanh niên, tay hắn ta cầm một tấm thẻ, mở thang máy ra rồi bước vào, sau đó biến mất ngay trước mặt anh.
Người của tập đoàn sao lại tỏa ra loại sát khí này chứ.
Nghi ngờ chồng chất nghi ngờ.
Anh đi đến trước quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, người lúc nãy là nhân viên ở đây sao?”
Vu Kiệt lịch sự hỏi.
Từ giọng nói của anh có thể nghe thấy được sự lo lắng. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Đây là tập đoàn của anh cả Vu Sơn, bất kỳ loại uy hiếp nào cũng đều có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Vu Sơn, thân là em trai, anh không thể bỏ qua. Ngoài ra, với kinh nghiệm sau bao nhiêu năm chiến đấu đã khiến khứu giác của Vu Kiệt đạt đến một trình độ cao mới, cho dù có cách xa một trăm mét, anh cũng có thể ngửi được mùi máu tanh.
Người đi vào thang máy lúc nãy, không đơn giản!
Nhưng Vu Kiệt không ngờ, sau khi hỏi xong câu hỏi này lại không hề nhận được bất kỳ câu trả lời nào cả.
“…”, Vu Kiệt.
Trước quầy lễ tân, hai nhân viên đi giày cao gót, trang điểm đậm, mặc vest phẳng phiu, dáng người thon gọn, còn tỏa ra một mùi nước hoa quý phái, hai người nọ tỏ vẻ chán ghét, cúi đầu xem điện thoại, như thể không nghe thấy lời của Vu Kiệt.
Thái độ đó giống như không hề xem Vu Kiệt là người.
Vu Kiệt sốt ruột, anh giơ tay gõ gõ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626656/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.