Nhất định không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.
Đặc biệt là cơ hội có thể giết chết đối phương.
Trong kính ngắm, Vu Kiệt tập trung tinh thần, lập tức nổ súng về phía Tuệ Tứ đang bị nổ bay!
“Ầm!”
Trong rừng rậm, một tiếng súng vang dội truyền tới.
Trong hư không, Dương Cẩm Tú nhìn thấy một màn này, ánh mắt lóe lên: “Cơ hội tốt!”
Viên đạn bay ra với tốc độ cao vụt qua biển lửa xuyên qua đầu Tuệ Tứ.
Chỉ trong chớp mắt nhưng lại là cuộc đọ sức giữa sự sống và cái chết.
Dựa theo tình huống diễn ra hiện tại, người chịu sự công kích của biển lửa bay ra ngoài dù có cách thức bảo vệ cơ thể tốt hơn nữa thì cũng vô dụng, một viên đạn cũng đủ để lấy mạng Tuệ Tứ!
Nhưng…
Khi viên đạn đó sắp bay vào đầu Tuệ Tứ.
Lại một tiếng quát truyền tới!
Tuệ Không chắp hai tay, ánh mắt trợn to giận dữ: “Thánh Tử đứng trước, Kim Cang tương trợ!”
“Reng!”
Hệt như hàng ngàn tiếng chuông vang lên bên tai.
Viên đạn của súng bắn tỉa giờ khắc này như bị cản trở bởi một sức mạnh cường đại nào đó, treo trên không trung.
Đã lỡ thời cơ tốt nhất.
Trong mắt Vu Kiệt vụt qua một tia thất vọng, có điều anh không hề nản lòng vì phát súng kia bắn vào không khí.
Mỗi một đòn công kích ngoại trừ giết kẻ địch ra thì còn có thể hiểu biết nhiều hơn về thực lực và thủ đoạn của đối phương.
Nhưng…
Nơi này không thể ở lại nữa.
Nghĩ vậy, Vu Kiệt vội vàng xoay người mang theo súng bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626617/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.