“Ông muốn đi đâu?”
“Thăm một vài người, lão già kia, nếu có thể, nhất định phải sống lâu một chút đấy!”
“Mấy chục năm trước, chúng ta đã từng giao hẹn với nhau, một khi đất nước hòa bình, phải sống đến chín mươi tuổi mới được!”
“Trong dãy số, chín là số lớn nhất, chín đứng trên tất cả, lão già kia, ông phải sống đến chín mươi tuổi đấy!”
“Rốt cuộc ông muốn đi đâu?”
“Không đi đâu cả!”
“Lão già, đừng có lo lắng, có nhớ tôi thì đội cái mũ này đi, ngửi mùi mồ hôi lâu năm của tôi, ăn cơm chắc là đặc sắc lắm, ha ha!”
“Hồ sơ về thằng nhóc Tiểu Kiệt, ông đừng có trách tôi, tôi đã tự chủ trương tung nó ra ngoài, lão già à, ông cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại cứ để người bạn già này lo liệu, đến lúc phải công khai thân phận của Tiểu Kiệt, tập hồ sơ kia sẽ được đặt ở trước mặt tất cả mọi người”.
“Năm năm trước tôi đã có một quyết định sai lầm, tôi không thể chăm sóc thằng bé thật tốt, đưa nó về cho ông, lúc ở Giang Thành, ông đạp ông đây một đạp ngay tại nhà tôi, tôi vẫn còn nhớ kỹ, tôi cũng không có gì để nói, là ông đây nợ ông!”
“Món nợ này phải trả, tôi nhớ mà, sẽ đền bù thỏa đáng!"
…
Đây là những lời cuối cùng mà Lưu Mặc Sinh đã nói trước khi nhảy xuống sân thượng.
Nợ… phải trả!
Người… cần phải bảo vệ!
Trước khi chết, cần bố trí những gì, đều đã bố trí, là vì cháu của mình, vì cháu trai của người anh em lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626596/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.