Chuông đồng lắc lư, phát ra âm thanh thật lớn.
“Coong!”
“Coong!”
“Coong!”
Cứ như có ai đó đang gõ lên thân chuông vậy.
Lúc này đây, cả ngọn núi đột nhiên rung lắc dữ dội, khiến người ta cảm giác rất rõ cái gọi là “núi rung đất lở”.
Tiếp theo đó, dưới bầu trời xám xịt, chuông đồng chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, ngay lập tức, một luồng áp lực từ đại đạo mang theo khí thế hào hùng bắt đầu từ hai con rồng trên thân chuông khuếch tán ra ngoài, hóa thành “kết giới” vô hình, men theo con đường xuống núi, lao vọt đến chân núi.
Bên tai…
Không ngừng vang lên… Phật âm.
Giữa bầu trời, sấm sét điên cuồng gào thét.
Trong rừng, tiếng chuông tựa như một tấm lưới, bao phủ cả nửa ngọn núi.
Âm thanh đến rất nhanh.
Chim muôn trong rừng lần lượt cúi rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Xen lẫn trong đó là khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám phản kháng.
Bước lên bậc thang đầu tiên lên núi, Diệp Lâm ngừng lại, ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn thấy.
Bát Môn cũng nhìn lấy.
So ra, vẻ mặt của Bát Môn còn kinh ngạc hơn, nhưng chẳng mấy chốc, khóe miệng ông ta nhếch lên, nở nụ cười: “Là đại trận hộ sơn do thầy để lại…”
“Ha ha ha ha…”
“Diệp Lâm, ông tiêu rồi… Ha ha ha… Ông tiêu rồi!”
“Vậy à?”
Diệp Lâm trực tiếp giơ tay, vạch ngang giữa không trung.
Ngay sau đó, cuồng phong giữa rừng núi Hàn Sơn gào thét mà đến.
Diệp Lâm híp mắt, bằng mắt thường có thể thấy được, từng bậc thang lên núi lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626593/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.