“Tiểu Kiệt...”
“Tiểu Kiệt...”
“Tiểu Kiệt...”
Giọng nói của Lý Nam và Mục Vực không ngừng vang lên trong phòng.
Bọn họ liên tục lay cơ thể Vu Kiệt kèm theo vẻ mặt lo lắng và nghiêm nghị.
“Hô!”
Vu Kiệt bật mạnh người dậy, thở hổn hển, hai mắt mở to.
Gương mặt anh hơi hoảng hốt, giây trước còn nói chuyện cùng ông lão kia trong giấc mơ, giây sau đã tỉnh lại. Mọi việc xảy ra không chân thực chút nào nhưng tất cả đều là sự thật.
Vu Kiệt mất mấy phút để bình tĩnh lại, sau khi xác nhận kí ức của mình không có bất kì sai sót nào anh mới quay đầu.
“Bố...”
“Dượng hai...”
“Không sao, không sao, anh cả, Tiểu Kiệt không sao rồi”, nhìn thấy sắc mặt Vu Kiệt cũng không quá khó coi, Mục Vực lấy lại tinh thần sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi”, Lý Nam cũng toát mồ hôi lạnh, tuy không nói nhiều nhưng vẻ mặt của ông chứa đựng sự quan tâm vô hạn đối với con trai.
“Tiểu Kiệt, vừa rồi rốt cuộc cháu bị sao vậy, nếu không phải chúng ta thấy lâu quá nên mới đẩy cửa vào thì thật sự không biết cơ thể cháu lại suy yếu đến mức độ này, chỉ trách dượng quá lo lắng, cháu nên nghỉ ngơi chút đi”.
Mục Vực khẩn trương, lo lắng hỏi.
Dáng vẻ này trái ngược hoàn toàn với thái độ lúc đối mặt với tiểu hòa thượng Tuệ Tứ ở trước cửa khi nãy.
Cũng phù hợp với một nguyên tắc của nhà họ Lý: Đối tốt với người nhà, tàn nhẫn với kẻ thù.
Lý Nam vội vàng chen ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626582/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.