Nơi có người đi qua, người ta đi nhiều sẽ thành đường.
Cũng nên có một người thay thế hệ sau mở đường, nói cho cùng, cần có thất bại cùng kinh nghiệm làm bước đệm cho thành công, cần một việc để khởi phát cho những việc khác trong tương lai.
Có nguyên nhân, mới có kết quả.
Có hi vọng, mới có mộng tưởng.
Có bóng tối, mới có ánh sáng.
Vu Kiệt đứng bên giường Mặc Bạch, mười cây kim châm xếp thành một hàng thẳng tắp cắt ngang sống lưng, anh mắt mắt lại.
Nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.
Lần đầu tiên anh gặp thầy Mặc Bạch và thầy Diệp Lâm là ở trên đỉnh núi.
Lúc đó, Vu Kiệt là một chiến sĩ của đội Long Tiễn, giữ trọng trách canh giữ biên giới, anh phát hiện bọn họ trong lúc đang làm nhiệm vụ.
Khi đó, anh không biết gì cả, chỉ có lòng trung thành cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ, giơ súng chĩa về phía hai người họ, hô to: “Đứng lại, là ai, dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng!”
Chính câu nói đó đã mở đầu cho mối quan hệ thầy trò giữa bọn họ.
Anh bị đưa đến một ngọn núi lớn.
Cấp trên của Long Tiễn nhận được một mệnh lệnh cơ mật, không cho phép từ chối với bất kỳ lý do gì, và cũng không đủ tư cách để từ chối, đó chính là lệnh anh bái hai vị Thánh Nhân làm thầy.
Ngày đầu tiên lên núi, hai người đã dạy cho anh y thuật cùng võ thuật.
Thầy Mặc Bạch nói: Làm thầy thuốc, có thể cứu được thì cứu, không cứu được thì tự cứu lấy mình, giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626580/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.