Câu trước là lời thật lòng, dù sao đó cũng là quy định, dù cho Thiên Vương lão tử đến thì cũng phải tuân thủ theo quy định mà Quốc Phái đã lập ra.
Câu sau cũng là lời thật lòng, tuy nhiên, không cách nào thực hiện được, bởi vì đây chỉ là việc mà Mục Vực muốn làm. Tuy rằng những võ giả canh giữ ở đây… cũng muốn làm vậy, nhưng bọn họ… không làm được!
Không làm được.
Cũng chỉ có thể nói… cho sướng miệng thôi!
Ừm!
Người thanh niên kia bỗng nhướng mày, nhìn về phía Mục Vực, trong mắt không có uy nghiêm, mà là đồng tình, nhưng nhiều hơn nữa chính là… bất đắc dĩ.
Không có cách nào.
Dù tôi không ra tay thì ông cũng không thể vặn gãy cổ lão hòa thượng kia được.
“Mời vào!”, người thanh niên cố giữ bình tĩnh, dẫn Lý Nam và Mục Vực vào phòng bệnh.
Căn phòng này được trang trí tương đối đơn giản và yên tĩnh, ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước tạo thành thứ âm thanh hệt như một trận chiến.
Trong phòng không mở đèn, khiến căn phòng có hơi u ám, dưới trần nhà bằng thạch cao màu trắng lạnh lẽo, một lão hòa thượng mặc trên người một chiếc áo cà sa rách nát, mặt ông ta đầy vết bỏng, mũi chụp bình dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt, hô hấp yếu ớt. Bên cạnh, thiết bị đo điện tâm đồ thể hiện số liệu cho thấy tình huống của ông ta cũng không khá hơn là bao so với Mặc Bạch và ông cụ Lý.
Tuy nhiên, người ta ít nhất còn có đồ đệ liều mạng cứu chữa.
Còn lão hòa thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626577/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.