Đã chết!
Tiếng súng nổ dần trở nên xa xăm.
Nhưng bên tai anh vẫn còn quanh quẩn lời của người chiến sĩ ở đầu dây bên kia.
Ông Lưu… tự sát.
Năm ngày trước, trong trí nhớ của Vu Kiệt, ông cụ đã lập nhiều chiến tích lừng lẫy nhưng lại rất thân thiện, dễ gần kia còn đứng bên cạnh vỗ vai khích lệ anh.
Dưới bầu trời đêm đầy sao sáng rực, ở tận sâu trong rừng rậm, ông ấy đứng đó, dõi mắt trông mong người đi trở lại.
Có đôi khi, người… chỉ trong phút chốc đã không còn.
Không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ai biết người bên cạnh mình sẽ đột ngột rời đi.
Cũng không ai biết ký ức sẽ giúp chúng ta gắng gượng được bao lâu… bao lâu…
Thực ra, có đôi khi, trong đầu Vu Kiệt thoáng qua một cảnh tượng. Anh biết ông Lưu và ông nội của mình từng là chiến hữu, cũng biết mối quan hệ của họ thân thiết hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, cho nên, mấy ngày này, mỗi đêm, anh đều tưởng tượng cảnh hai ông cụ ngồi trong sân.
Cùng uống chút trà.
Tâm sự chuyện cũ.
Mấy đứa cháu vây quanh gối.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Thế nhưng, còn chưa quay về, anh đã nghe tin ông cụ qua đời.
Lại còn là tự sát.
Lần cuối cùng gặp mặt ở biên cảnh, Vu Kiệt nhớ rõ ông Lưu đã vẫy tay chào tạm biệt, còn dặn dò anh bảo trọng.
Anh nhớ hình ảnh lần đầu tiên anh và ông Lưu gặp nhau tại Giang Thành, ông ấy quấn áo chỉnh tề, cúi chào anh kiểu nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626564/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.