"Cẩm Tú!"
Tỉnh dậy sau một giấc mơ, một giọt sương sớm bắn lên trên trán Vu Kiệt.
Anh bật mạnh dậy khỏi mặt đất, chạm vào những mảng lá rụng phủ kín khắp xung quanh.
Đống lửa đêm qua được đốt cháy bây giờ đã tắt ngấm ở một nơi gần đó.
Cũng may nơi ẩn náu này đủ bí mật, không hề bị bại lộ vị trí, cả người Vu Kiệt nặng trịch, thở hổn hển, anh vừa mới gặp phải ác mộng.
"Cẩm Tú…"
Anh mơ thấy Dương Cẩm Tú bị bắt, bị nhốt ở một nơi tối tăm, trong khoảng không khí ẩm ướt là cảm giác lạnh lẽo rét đến thấu xương, từng chút từng chút một...đều đâm xuyên vào tim.
Cảm giác đó phảng phất giống như thật, nghĩ đến chuyện từ sau khi rời khỏi Ninh Thành đến bây giờ, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Dương Cẩm Tú, sau đó không có bất kỳ liên lạc nào cả...
Trong lòng Vu Kiệt lại xuất hiện thêm một loại cảm giác áy náy!
Là một người đàn ông, nhưng không thể ở bên cạnh cô.
Nghĩ đến chuyện Triệu Lệ Lệ còn đang ở bệnh viện, Vu Kiệt tính toán thời gian, nếu như vượt qua được khảo nghiệm của tổ chức Đệ Nhất thì có lẽ lúc này Lý Đại Năng hẳn đã trở về rồi.
Cho nên...
"Xin lỗi, Cẩm Tú".
Anh thở dài.
Đã là sáng sớm ngày thứ năm rồi, đêm qua tuyết trắng lại phủ thêm lên ngọn núi tuyết này một chiếc áo bông dày hơn, đống lửa đã tắt, không khí lạnh lẽo khiến buổi sáng vừa tỉnh dậy có chút thê lương.
Vu Kiệt lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626557/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.