Trên thế giới có một loài động vật gọi là châu chấu!
Dựa vào đặc tính của loài vật này, tổ tiên xưa dần dần đã đúc kết nên một triết lý sống.
Bạn nhảy về phía trước sung sướng bao nhiêu thì sau đó sẽ chết thảm bấy nhiêu.
Dường như câu nói này vừa sinh ra đã định sẵn là dành cho Mục Thanh.
Dùng để hình dung hắn ta thật không thể phù hợp hơn được nữa.
Trên võ đài, lớn tiếng sỉ nhục ép Vu Kiệt anh xuất hiện.
Bây giờ anh đến, cũng dùng cách thức cứng rắn nhất để đáp trả lại thái độ của hắn ta.
Vu Kiệt: Động vào người thân của anh, dù xa cách mấy cũng phải giết!
Tiếng xương khớp vỡ vụn trong không khí vang lên rõ ràng, đều đặn, kéo dài vô tận.
Cùng lúc hai cước kia tung ra, hầu như tất cả người nhà họ Mục đều đứng bật dậy, tức giận đùng đùng.
Việc này đã phạm vào cấm kị!
Đại kị trong võ giới.
Nói đến người phẫn nỗ nhất, không thể bỏ qua bố của Mục Thanh.
Nhìn thấy con trai vẻ mặt vô cùng đau đớn, Mục Phong nhíu chặt chân mày, chỉ vào Vu Kiệt, hét: “Thằng khốn, mày...mày...”
“Tôi?”
“Thế nào?”
Vu Kiệt nhấc chân lên nhắm vào phần trên cánh tay của Mục Thanh, không chút lưu tình...đạp xuống.
“Rắc”.
Tiếng gãy thứ ba vang lên.
Hệt như một bạt tai tát thẳng lên mặt người đường đường là gia chủ thế gia võ cổ đại kia.
Sao nào?
Trước mặt mọi người dẫm nát cánh tay và hai chân của con trai ông.
Ông có thể...làm được gì?
Vu Kiệt trước nay không phải là người lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626497/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.