Một câu hỏi nghi ngờ!
Cùng với mấy lời hăm dọa vô cùng ngông cuồng kia.
Những câu hỏi vặn lại kiểu này thường mang theo ý tứ mỉa mai.
Đã nói là đến giết chó?
Sao bản thân lại co đầu rụt cổ trước vậy?
Có còn là đàn ông không?
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc bởi sự ngông cuồng huênh hoang trong những lời nói này, vì không ai ngờ, trận chiến đầu tiên sau mười lăm năm bế quan của Mục Thiếu Hàn lại dùng phong thái này để nghênh chiến kẻ địch!
Giống như vẫn là thiếu niên nhiệt huyết năm nào.
Có điều suy nghĩ một lúc thì mọi người lại nghĩ, cũng phải.
Mục Thanh đứng trên sàn đấu võ, đương nhiên là đại diện cho Mục Thiếu Hàn, nhưng bởi vì hắn là người chuyển lời, nên khi đối mặt với kẻ thù đã phế bỏ tu vi của mình, những lời mà hắn nói ra đương nhiên là thể hiện tâm tư muốn Vu Kiệt chết.
Lần này, tất cả mọi người đều vô cùng náo nhiệt.
Nói xong, Mục Thanh lại quét mắt nhìn xuống phía dưới một lượt.
Nhưng ngoài cổng lớn vẫn không có âm thanh quen thuộc nào vang lên.
Mục Thanh đánh hắng lấy giọng rồi tiếp tục châm biếm nói: “Sao thế? Vẫn chưa đến? Ba ngày trước là kẻ nào đã yêu cầu đòi đổi địa điểm đến nhà họ Lâm, đừng nói là sợ quá nên đợi sau này tìm một lý do nào đó rồi nói mình lạc đường đấy nhé!”
“Hahaha…”
“Tao nói này Vu Kiệt, bây giờ mà lại giở trò đểu giả như chó thế này, lẽ nào mày không cảm thấy mất mặt sao? Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626494/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.