Đứng trong sân của Lâm Doãn Nam, Vu Kiệt lắng nghe tiếng hô hấp của đất trời.
Có những lúc, sự truy đuổi của vận mệnh chính là trùng hợp như vậy.
Có người đến có người đi, một bước thành danh.
Có người vòng vòng vèo vèo, lại vẫn dừng tại chỗ cũ.
Luôn có một số người, ngồi trong một góc tăm tối cô độc tự liếm vết thương rỉ máu nhưng khi trở về với bầy đàn thì lại miễn cưỡng cười vui, tiếp tục chịu đựng từng đòn đánh của cuộc sống.
Không muốn theo đuổi thế tục.
Chỉ muốn đi trên con đường của chính mình.
Cho nên, trong nửa tiếng đồng hồ nói chuyện đó, Vu Kiệt đang nói đến Lâm Doãn Nam.
"Cũng không biết, Lâm Chính Nguyên đã xin lỗi chưa?"
Nhìn cây phong đã bị tàn phá trong sân, không còn vẻ đẹp rực rỡ ngày xưa nữa, anh mỉm cười.
"Ting ting ting..."
Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Vu Kiệt lấy điện thoại ra, sau khi biết là Dương Cẩm Tú, anh vội vạng đưa điện thoại lên tai nghe: "Alo, Cẩm Tú?"
"Anh à...", ở đầu dây bên kia, Dương Cẩm Tú dừng lại một chút rồi hỏi: "Anh và Lý Đại Năng đang ở đâu vậy?"
"Ồ?"
Lý Đại Năng...
Vu Kiệt im lặng, dựa theo tính toán thời gian thì Trịnh Long có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị tập huấn rồi, còn về kết quả thế nào thì Vu Kiệt không chắc chắn, nhưng anh hi vọng, Lý Đại Năng có thể thuận lợi thông qua, mang theo một thân phận mới ra ngoài.
Anh giấu diếm nói: "Đang ở Thiên Thành nè, hôm qua vừa xử lý hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626486/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.