Đợi ở cửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những đám mây đên rải rác trên bầu trời, đã là buổi trưa.
Thời tiết cả ngày hôm nay nóng bức, đứng dưới nắng thời gian dài, con cháu nhà họ Lâm mặt ai nấy đều toát mồ hôi.
Lâm Doãn Nam chờ đợi trong lo lắng.
Bao gồm Lâm Chính Nguyên.
Đứng đầu trong nhóm người, Lâm Chính Nguyên suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra cùng thái độ thay đổi đột ngột của bố mình, ông ta bất an nhìn Lâm Doãn Nam.
Không có ông bố nào không mong con gái mình sống tốt.
Nhưng là con cháu hào môn, rất nhiều việc dù muốn cũng không thể giúp được.
Lúc nhìn thấy Lâm Doãn Nam lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, Lâm Chính Nguyên mới phát hiện từ nhỏ đến lớn ông ta dường như đều thiếu vắng trong cuộc sống của Lâm Doãn Nam, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lâm Doãn Nam vì một người đàn ông mà căng thẳng như vậy.
Cho nên...
Thằng nhóc tên Vu Kiệt này, rốt cuộc là ai?
Trong khi mọi người không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa thì cửa phòng đọc sách của ông cụ bỗng nhiên mở ra.
Vu Kiệt bước từng bước lớn ra ngoài, gương mặt tươi cười đi tới trước mặt Lâm Doãn Nam.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo anh, sau đó dừng lại trên người Lâm Doãn Nam.
“Vu Kiệt...anh...”, Lâm Doãn Nam muốn mở miệng hỏi điều gì đó.
Vu Kiệt liền nói: “Không cần hỏi, tôi tới tứ hợp viện của cô đợi cô”.
“Đợi tôi...”, Lâm Doãn Nam hơi ngơ ngác.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626484/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.