Sóng gió ở câu lạc bộ Đồ Long ở Thiên Thành hôm đó lan truyền khắp các giới ở thủ đô.
Dường như ai nấy cũng đều bàn luận xoay quanh chủ đề cậu chủ nhà họ Lý và nhà họ Trần với nhà họ Mục.
Mười giờ đêm, ông cụ Lý cũng nhận được tin. Lúc này ông cụ cũng chau mày lo lắng.
Ông cụ ngồi ở đầu giường, khoác chiếc áo khoác, trong tay cầm cốc trà nóng. Lúc này, sắc mặt ông cụ tái nhợt, trông còn khó coi hơn cấp cứu xong ngày hôm qua.
“Bệnh này… Càng ngày càng nặng rồi…”.
“Già rồi, vô dụng rồi”, ông cụ Lý thở dài nói một câu khiến Lý Nam ngồi bên cạnh trông nom mà cũng lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Qua nửa tháng điều trị, kết hợp với một số cách chữa trị của Vu Kiệt khi anh còn ở nhà nên vết thương do vụ tai nạn xe để lại, giờ đây đã hoàn toàn hồi phục. Lý Nam cũng có thể đứng lên được rồi.
Và lúc vừa mới đứng lên được, ông liền đến thăm bố mình.
“Tiểu Kiệt vẫn chưa biết bố bị bệnh chăng?”, Lý Nam ngập ngừng một chút rồi nói: “Để con gọi điện thoại cho nó”.
“Đừng!”, ông cụ Lý vội ngăn Lý Nam lại, nói: “Đừng đi! Đừng đi…”.
“Bố…”.
Lý Nam nói với vẻ sốt sắng: “Bố đừng cố chấp nữa được không? Y tá Lý đã nói cho con nghe bệnh tình của bố rồi. Hiện giờ, ngoài vị thánh y đó ra thì còn ai chữa được bệnh của bố nữa? Nếu Tiểu Kiệt đã là đệ tử của vị thánh y đó thì bảo ông ta đến chẳng phải là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626472/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.