Bá đạo, trực tiếp, đơn giản, dứt khoát!
Dường như trong từ điển của thế giới, chỉ có bốn từ này mới có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này.
“Lúc cậu chuẩn bị gọi người đến khiến tôi gánh chịu hậu quả thì mời cậu cút ra khỏi chỗ của tôi trước”.
Chỗ này là của tôi, cậu ngồi ở chỗ của tôi rồi gọi điện thoại bảo người khác đến xử lý tôi, rồi bảo tôi ngồi chờ hậu quả của việc chọc phải cậu là gì, cậu không thấy như vậy rất buồn cười sao?
Cho nên Vu Kiệt đã ra tay!
Nếu trên đời này có một người có thể khiến anh sợ hãi chỉ với một câu nói, vậy thì Vu Kiệt anh sẽ không tồn tại được đến tận bây giờ, cũng sẽ không trở thành một người như ngày hôm nay.
Năm mười tuổi, sau khi biết chuyện anh trai Vu Sơn bị bắt nạt thì anh đã lập tức vác gạch đi đánh nhau với đám học sinh cuối cấp.
Vương Tam bị người của đội lính đánh thuê tên Địa Ma sát hại, anh dám đơn độc một mình vác súng bắn tỉa lên, đi tiêu diệt sạch ba mươi tên lính đánh thuê, khiến xác của bọn chúng mãi mãi chìm trong khu rừng ở ngoài biên giới.
Còn nhà Hiên Viên ở thủ đô, bởi vì con dâu của tương lai của nhà đó đã bắt nạt người anh em của anh là Trịnh Long, anh cũng dám...!
Dám đưa nhà Hiên Viên vào chỗ chết!
Anh không hề sợ bất cứ người nào cả.
Không phải vì bản thân anh sở hữu thân thế lợi hại đến mức nào, cũng không phải bởi vì nhà họ Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626417/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.