Tòa nhà kinh tế.
Trong phòng thẩm vấn ngầm.
Lục Chấn Hoa vì lớn tiếng gào lên nên đang há miệng thở phì phò, phần ngực kịch liệt phập phồng phảng phất như đang ngầm ám thị những lời Vu Kiệt nói là đúng sự thật.
Ông ta không biết những chứng cứ mà Vu Kiệt nói rốt cuộc có phải thật hay không, cũng không biết chứng cứ có thật sự đang trên đường đến hay không.
Chỉ là!
Ông ta bắt đầu luống cuống rồi!
Không phải kiểu hoang mang mơ hồ căng thẳng, mà là một nỗi hoang mang thấp thỏm không yên!
Ông ta sợ chứng cứ mà Vu Kiệt nói là thật!
Vậy đến lúc đó, đừng nói việc biểu hiện tốt trước mặt Thượng Quan Bắc, bản thân có hi vọng được điều đến thủ đô.
E là ngay đến mũ ô sa trên đầu cũng không giữ được rồi!
Trên trán ông ta bắt đầu rịn mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp.
Cổ họng khô khốc, không còn nước miếng để khẩn trương giải vây cho mình nữa.
Nhưng!
Lục Chấn Hoa vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, gân cổ lên, nắm chặt hai nắm đấm, hất cằm có chút chột dạ lạnh lùng nói:
"Còn sắp tới nữa à!"
"A!"
"Lời nói này anh giữ lại xuống âm tào địa phủ mà nói đi!"
Tuy nói là như vậy.
Nhưng ông ta vẫn không dám tiến lên, cũng không dám để đội bảo an của tòa nhà tiến lên.
Lục Chấn Hoa liếc nhìn tiểu đội trưởng đội chiến đấu đã không còn bất cứ động tĩnh nào bên cạnh tường nữa.
Ông ta hiểu rõ, người đàn ông trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626398/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.