Nói xong, Vu Kiệt tiến lên một bước.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn khẩu súng rơi trên sàn nhà, sau đó anh nhấc chân, trực tiếp giẫm lên nó.
“Rắc… rắc…”
Khẩu súng… chia năm xẻ bảy!
“Một khẩu súng có thể dùng để duy trì trật tự, có thể dùng để giết người, thứ mà đối với người làm việc tại bất kỳ một ban ngành nào của Hoa Hạ…có thể mất mạng chứ không thể để mất nó, sao có thể nằm trong tay hội trưởng hội thương nghiệp nhỏ bé này được chứ?”
“Lại còn dám mở chốt an toàn, chĩa họng sụng vào bất kỳ ai?”
“Rốt cuộc là ai có tội? Là ai tội chồng thêm tội?”
“Hôm nay, tôi thật sự muốn nhìn xem trong tòa nhà của tổ tác chiến kinh tế, rốt cuộc có còn luật pháp hay không?”
Từng lời nói tràn đầy chính nghĩa vang lên.
Lục Chấn Hoa chỉ biết trơ mắt nhìn khẩu súng mà ông ta yêu quý bị giẫm nát, chia năm xẻ bảy.
Ông ta không khỏi há to miệng, siết chặt nắm đấm, tay run lên từng hồi.
“Vu… Kiệt…”
Không đợi anh nói hết câu, phía sau anh, Lý Giang Đào đột nhiên rút từ trong tay áo ra một con dao gấp, đâm về phía anh…
“Đi chết đi, thằng khốn kiếp!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy Lý Giang Đào sắp đâm con dao kia vào cổ Vu Kiệt, ngay lúc đó, đột nhiên Vu Kiệt biến mất.
Ông ta vồ hụt.
“Chuyện này… sao có thể…”
Ngay khi ông ta còn đang kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì…
“Bốp!”
Một vết nứt ở xương cánh tay.
“Răng rắc…”
“Á!”
Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626396/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.