Khuôn mặt này…
Là Vu Kiệt!
“Ầm ầm!”
Một âm thanh giống như sấm nổ vang lên bên tai Lục Chấn Hoa.
Chuyện này…
Làm sao có thể…
Hắn không phải bị xích sắt trói chặt sao?
Tổ chiến đấu của tôi ở đâu?
Ông ta lấy bộ đàm ra, kết nối với tiểu đội trưởng của tổ chiến đấu, bắt đầu gọi.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng!”
“Phòng thẩm vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu đội trưởng…”
Không ngờ ông ta còn chưa kịp hét xong, vốn dĩ hệ thống liên lạc vẫn còn đang có một vài âm thanh ồn ào, đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên khiến Lục Chấn Hoa giật mình vứt máy bộ đàm đi.
Ngay sau đó, âm thanh chói tai trong bộ đàm biến mất, không còn một chút âm thanh nào.
Sao…lại như thế này?
Lục Chấn Hoa hoảng loạn vớ lấy điện thọai trên bàn, sau khi nhấn nút điện thoại liền được kết nối, ông ta hơi rối loạn nói.
“Hậu cần…hậu cần!”
“Nhanh điều chỉnh lại camera…camera trong phòng thẩm vấn ở tầng hầm lại!”
“Nhanh!”
Ông ta rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng thẩm vấn sau khi ông ta rời đi.
Hơn hai phút sau, camera lại được kết nối.
Ngay sau đó, một mớ hỗn độn hiện ra trước mặt hai người.
Lần này, xuất hiện trên màn hình không phải là khuôn mặt kia mà là sợi dây xích trống không!
Đúng vậy! Sợi dây xích trống rỗng!
Vu Kiệt đâu?
Người nhà họ Đổng đâu?
Bọn chúng đi đâu rồi?
Lục Chấn Hoa híp mắt lại, đồng tử đột nhiên co thắt, nhanh chóng nhìn kỹ lại.
Vốn dĩ ba người kia đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626391/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.