Trong sảnh cục cảnh sát Giang Thành.
Âm thanh ẩu đả không ngừng vang lên.
Trịnh Long cuộn người nằm trên sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Vết thương ở bụng anh ta bị xé toạc ra, máu tuôn xối xả, cả người anh ta toàn là máu, bị đám người vây quanh đấm đá liên tục.
“Thằng khốn! Mẹ kiếp, tao cho mày ngông cuồng này! Ngông cuồng nữa đi!”
“Dám ngăn cản tổ tác chiến kinh tế làm việc, mẹ kiếp, mày muốn chết hả?”
“Không phải mày rất trâu bò sao? Tao đánh chết mày!”
“…”
Trịnh Long cắn răng chịu đựng, mặc kệ đám người kia đánh đập, nhục mạ mình.
Vì muốn tranh thủ thời gian cho anh Vu…
Bản thân anh ta bị đánh, bị mắng một chút…thì có làm sao?
Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc…
Đúng lúc đó…
Trương Thế Đào dẫn theo một đám nhân viên mặc đồng phục xuất hiện ở đầu cầu thang, trên người bọn họ võ trang đầy đủ, bên hông còn trang bị dùi cui.
Nhìn thấy Trịnh Long nằm trên sàn nhà, ông ta biến sắc, trợn trừng mắt, nổi giận.
Trương Thế Đào hét lên một tiếng vang dội:
“Dám đánh người trên địa bàn của ông đây, còn không mau dừng tay!”
Đám nhân viên sau lưng Trương Thế Đào nối đuôi nhau xông lên, nhanh chóng bao vây thành viên của tổ tác chiến kinh tế.
Vu Sơn theo sau những nhân viên mặc đồng phục này xông lên, đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy Trịnh Long bị vây đánh, cuộn người trên sàn nhà. Vu Sơn kinh hãi, lập tức vọt tới.
Vết thương kia…
Máu này…
Không ổn rồi!
“Anh Trịnh! Anh không sao chứ?”
Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626371/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.