Trong đại sảnh nhà họ Đổng.
Lâm Doãn Nam nhìn ba người trước mặt đang đứng như trời trồng.
Đó không phải người đàn ông suốt cả tháng nay cứ lẩn quẩn mãi trong đầu mình không tài nào gạt đi hay sao?
Không phải Vu Kiệt chứ còn ai vào đây nữa!
“Thì ra những gì trong hồ sơ kia nói đều là sự thật…”
Lâm Doãn Nam lẩm bẩm, ánh sáng trong mắt, từng chút từng chút tắt lịm.
Thay vào đó là một đôi mắt sắc lẻm, vẻ mặt nghiêm nghị dằn từng bước đi về phía ba người.
Quản gia thấy vậy lòng thầm kêu thôi không xong, rồi vội vàng chạy lên ngăn lại.
“Ấy ấy ấy, cô không được gây rối…”
“Tránh ra!”
Lâm Doãn Nam xô mạnh quản gia sang một bên, hung hăng sải từng bước dài đến chỗ người thanh niên mình vốn lầm tưởng rằng luôn mang một bầu nhiệt huyết chính nghĩa.
“Vu Kiệt!”
“Đã lâu rồi không gặp, không ngờ lúc gặp lại, anh lại ở đây, tôi đúng là nhìn lầm anh rồi, quả thật không ngờ anh lại là người như vậy!”
“Anh có xứng đáng với niềm tin của tôi không? Không hề!”
Vu Kiệt khoanh tay đứng đó, chân mày nhăn tít trên gương mặt lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn Lâm Doãn Nam ánh lên vẻ phức tạp.
Người phụ nữ này...
Rốt cuộc cô ta đang nói cái gì vậy...
“Không ngờ anh lại tiếp tay với nhà họ Đổng, giống hệt những gì trong hồ sơ nói!”
“Anh làm như vậy, chẳng lẽ không thấy xấu hổ với người trong thôn mình sao?”
“Lương tâm anh để ở đâu rồi hả?”
Từng câu chất vấn, từng tiếng gầm gừ, vang vọng khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626353/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.