Sự xuất hiện đột ngột này không có bất cứ sự chuẩn bị gì.
Cảm giác lạnh thấu xương tủy thoáng chốc xông vào cơ thể Vu Quý.
Bỗng chốc gã thấy tê dại, hai chân run rẩy, vội chạy về trước.
Nhưng… Cổ gã bị Vu Kiệt nắm chặt như đang xách một con gà con.
“Chạy ư?”
“Xuỵt…”, ai nấy đều hít một hơi lạnh. Họ chăm chú nhìn trưởng thôn ngày thường tác oai tác quái không nói đạo lý, hống hách tứ phương… Giờ đây lại…
Vu Kiệt này biến hóa giỏi quá?
Trong lòng tất cả mọi người gần như có cùng một suy nghĩ, còn người sốc hơn cả chính là Vu Bưu, cháu của Vu Quý.
“Chú ơi!”, Vu Bưu rống lên, cổ đỏ ửng.
Tiếp đó, chỉ thấy hai mắt Vu Kiệt lạnh băng, hai chân Vu Quý dần nhấc bổng lên không trung, hơi thở trở nên gấp gáp.
Thần sắc gã khủng hoảng, hai chân không ngừng giãy dụa.
Gã bị nhấc bổng lên rồi.
Hành động quá đột ngột, còn cả ba chữ kia ‘Mày xứng không?’
Vu Bưu phẫn nộ quát lớn: “Vu Kiệt! Thằng khốn kiếp! Mày muốn chết thế sao? Mày dám động vào một sợi tóc của chú tao thì mày có tin, tao sẽ cho mày chết ở trong núi làm mồi cho sói không. Mày đừng có làm bừa!”
“Tiểu Kiệt…”, chú Hải ngây người ra. Ông ta không thể ngờ thân thủ của Vu Kiệt lại lợi hại như vậy.
Thậm chí, Vu Kiệt còn làm được việc mà ngày đêm ông ta muốn làm nhưng không dám làm và cũng không làm được.
Đây chính là đứa trẻ vẫn gây ấn tượng lúc nhỏ với ông ta. Đứa nhỏ mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626332/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.