Hội trường thôn Vu Gia vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ cái sân không được lớn cho lắm, bây giờ đều bị mọi người chen chúc đến con kiến cũng chui không lọt.
Mặc dù dân làng đang đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, ai nấy cũng đều đang đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng bọn họ vẫn không chịu đến gần ba người Vu Kiệt một bước.
Tuy rằng bọn họ cũng là người của thôn Vu Gia.
Từ lúc Vu Quý bước vào, Vu Kiệt vẫn luôn nhìn chắm chằm gã.
Người này chính là trưởng thôn hung ác mà chú Hải đã nhắc đến sao?
Cũng chính là ông chú có quyền lực ngất trời như Vu Bưu đã ca ngợi sao.
Rốt cuộc gã đã làm những gì mà khiến người dân trong thôn khiếp sợ như vậy.
Sau khi bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Vu Quý, Vu Kiệt híp mắt lại.
Gã…rốt cuộc muốn làm gì?
Không đợi Vu Quý phát biểu, Vu Hải đã lên tiếng trước rồi.
Vu Hải tự xoay bánh xe lăn, đi về phía Vu Quý cánh đó không xa, vừa căng thẳng vừa lớn tiếng nói.
“Trưởng thôn Vu, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ cả, anh muốn trách thì trách tôi đây này!”
Nghe vậy, hai anh em Vu Kiệt và Vu Sơn đều cau mày.
Bản thân…đã gây phiền phức cho chú Hải rồi sao…
“Dựa vào ông? Một ông già què?”
“Con mẹ nó ông là cái thá gì chứ!”
“Đến xách giày cho tôi còn không xứng!”
Lửa giận đùng đùng bùng lên trong mắt Vu Quý, ánh mắt phẫn nộ đó hướng về phía Vu Hải chế nhạo, đánh vào lòng tự trọng của ông ta.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626330/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.