Bên ngoài phòng phẫu thuật, ở hành lang toàn là người nằm la liệt, họ đều bị Vu Kiệt đánh sấp mặt.
Chỉ thấy tên dẫn đầu lính đánh thuê nhấc mạnh chân lên, tư thế như định đá về ngực của Vu Kiệt.
Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm khinh bỉ, sau đó lực tập trung ở chân trái rồi anh nhấc chân lên chắn đòn tấn công của tên đó.
Tiếp đó, một giây sau, anh dùng củi chỏ đánh cho tên dẫn đầu lính đánh thuê ngã sấp xuống đất.
Tên đó ngã trên đất mà ôm ngực kêu đau, trong lòng kinh hãi, cảm giác bất an dấy lên trong lòng hắn.
“Rốt cuộc mày là ai?”, thân thủ nhạy bén này lẽ nào…
Không… Không thể nào!
Chiêu thức này… Quen quá!
Trong đầu tên đó không kìm được mà nhớ lại bức ảnh mà năm năm trước một người trong thế giới ngầm đưa cho hắn.
Đó là một bóng hình đứng trên thi thể của ba mươi thành viên trong đội lính đánh thuê Địa Ma.
Người đó có cái tên rất vang: Lang Vương! Vu Kiệt!
Vua của Lang Nha, tổ chức chiến đấu đẳng cấp Long Tiễn Hoa Hạ… Vu Kiệt!
Ánh mắt tên dẫn đầu lính đánh thuê đó căng thẳng, toàn thân run rẩy, câu trả lời sau đó của Vu Kiệt mới khiến hắn sốc nặng.
“Vu Kiệt!”, Vu Kiệt thản nhiên đáp.
Xoẹt!
Tên đó sắc mặt biến đổi, “phụp” một tiếng, hắn run rẩy quỳ sụp xuống đất.
“Phụp, phụp, phụp….”, đội lính đánh thuê khi nghe thấy tên này thì đều quỳ sụp xuống.
Vu Kiệt là ai?
Còn có thể là ai nữa?
Cùng một cái tên, cùng với uy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626314/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.