Bệnh viện nhân dân số 1 ở Giang Thành.
Ngoài phòng phẫu thuật.
Từ lúc Dương Cẩm Tú nhận được điện thoại của anh trai đến giờ, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn trào.
Cô dựa vào tường, bên trong phòng phẫu thuật là anh trai đã bị phế một chân.
Nếu anh ấy tỉnh lại nhìn thấy chân của mình…
Sẽ khó chịu đến nhường nào…
Ông nội ơi…
Bố ơi…
Nếu như bọn họ biết được thì sẽ khó chịu đến mức nào…
Cứ nghĩ đến chuyện anh trai sau này sẽ sống cùng thương tật, nước mắt Dương Cẩm Tú lại không ngừng trào ra.
“Ting ting, ting ting”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô trợn tròn mắt.
Là ông nội.
Cô vội vàng đánh hắng, lấy lại giọng, sau đó nghe điện thoại, nhẹ nhàng nói.
“Ông nội”.
Dương Chấn Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cứ nghĩ rằng là do ảo giác của mình nên không hỏi thêm.
“Cẩm Tú à, cháu có biết anh trai cháu ở đâu không? Gọi điện thoại cả ngày hôm nay đều không được, thằng nhóc này suốt ngày chỉ biết chạy lung tung thôi”.
Tim Dương Cẩm Tú bỗng nhiên thắt lại.
Hay là bây giờ nói cho ông nội biết?
Ông nội nhiều tuổi rồi, nếu như nghe xong chịu không nổi ngất đi thì làm thế nào!
“Cẩm Tú, gần đây cháu và cậu chủ ở thủ đô có ổn không!”
“Cậu chủ là người tốt, cháu ấy, đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, ai dà, cháu đừng quên, nếu như anh trai cháu ỷ vào cậu chủ mà làm loạn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626311/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.