Anh báo thù được rồi!
Từ lúc nhìn thấy ông ấy ở thôn làng chài ở thủ đô Lập Kiên đến lúc cuối cùng là bia mộ trong nghĩa trang.
Đêm đến vẫn còn gặp ông.
Lúc hoàng hôn thì đã xa dần…
Gió đưa ông đi về hướng tây…
Không biết có phải là ông trời có mắt không mà lúc Nham Long đến từ Huyết Cương Bắc Băng nằm xuống, toàn thân nằm trong vũng máu thì núi phía tây bao trùm mây đen rồi những tia nắng màu vàng xuyên qua những tầng mây bao trùm cả khu rừng.
Đó là tia nắng ấm áp, trong rừng truyền lại tiếng chim kêu vượn hót, bầy én bay lượn.
Dường như ông Hoàng đang cười hiền hòa vẫy tay với Vu Kiệt!
Nhưng ở đây, trong bầu trời đen ngòm những hạt mưa lạnh bao trùm lấy Vu Kiệt.
Những giọt mưa đột nhiên rơi trên khuôn mặt đen và đầy ý chí của anh. Nham Long với sắc mặt tái nhợt, hơi thở tắt ngấm tạo nên phép so sánh rõ rệt.
Máy bay trực thăng và xe Jeep ở phía xa không ngừng tiến lại gần.
Tiếp đó…
“Thắng rồi… Thắng rồi…”, sau khi dừng lại một lúc, Trịnh Long lập tức phản ứng lại. Từ lo lắng đến kinh ngạc, cuối cùng là vui mừng.
Anh ta hét lớn, vui như phát điên.
Thắng rồi!
“Anh Kiệt… Thắng rồi… Thắng rồi…”.
Sắc mặt Vương Huệ ngưng trọng, sức lực toàn thân như quả bóng bị xịt hơi ngồi sụp trên đất, mở trừng mắt lẩm bẩm: “Sao có thể thế được… Sao lại có thể thua được…”.
Không có gì là không thể cả!
Vô đạo, vô lý thì có thể đứng vững giữa đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626301/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.