Sức mạnh---- tràn đầy!
Người của Long Tiễn chưa bao giờ thiếu sự tự tin, thực lực của họ bày ra đó, bất kỳ loại đe dọa nào trong mắt họ cũng đều giống như tiếng gào thét của bọn tiểu nhân độc ác đối với kẻ mạnh.
Thật vô dụng và đáng buồn biết bao.
Năm mươi binh lính chuẩn bị đi biên giới làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, nhưng lại nghe theo một mệnh lệnh và bước xuống trực thăng, chia làm hai đi thẳng đến thủ đô và Giang Thành, lúc này đứng nghiêm ở trước cửa.
Vương Vận thấy người dẫn đầu không coi mệnh lệnh của hắn ta ra gì, trong lòng lửa giận bừng bừng như lửa đốt.
Khóe mắt hắn ta... hơi giật!
Cơ mặt cũng vặn vẹo.
Hắn ta khinh thường nói: “Có dám động vào không? Hừ... anh tưởng rằng... các người là cái thá gì, tôi không tin ở thủ đô này còn có tổ chức nào có địa vị cao hơn tổ tác chiến!”
“Có bản lĩnh thì các người ở đây chờ tôi, đừng có chạy!”, Vương Vận hung hăng hét lên.
Lần đầu tiên trong đời bị người khác chĩa súng vào đầu, mấu chốt chính là kẻ khiến hắn ta mất mặt trước mọi người lại trốn thoát dưới sự uy hiếp của một nhóm tội phạm!
Hắn ta...
Không cam tâm!
Đối mặt với tiếng gầm rú cuồng loạn của Vương Vận, người lính dẫn đầu vẫn không hề lộ vẻ dao động.
Anh ta xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn 50 binh lính hét lớn: “Tất cả chú ý, nghiêm!”
Soạt soạt!
Tiếng giày da quân dụng giẫm lên sàn nhà vang lên như tiếng trống.
Trên khóe miệng của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626293/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.