Sắc trời tối dần, hiện tại cách thời gian hẹn định là ba ngày chỉ còn lại nửa ngày, ngồi ở trong sân tứ hợp viện của nhà họ Lý, vẻ mặt Vu Kiệt âm u nhìn một góc trời, khóe mắt ngấn lệ!
Anh nheo mắt lại, bàn đá trước mặt trải đầy những thông tin do Mật Tư Điệp điều tra về Long Môn chỉ trong vài giờ.
Anh không hề đọc chúng, Trịnh Long ở phía sau thỉnh thoảng nhận được một loạt tin tức mới từ người của Mật Tư Điệp.
Về phần tên đầu sỏ độc ác đã giết chết ông cụ Hoàng!
Đến nay một chút tin tức cũng không có!
“Anh Kiệt, suốt một ngày anh chưa ăn gì rồi, hay là tôi bảo nhà bếp nấu cho anh một bát mì nhé?”
Từ sau khi tổ chức Đệ Nhất trở lại cho đến nay, một giọt nước Vu Kiệt cũng không uống, cứ luôn ngồi ở đây, khiến Trịnh Long rất lo lắng.
Nghe anh ta nói như vậy, Vu Kiệt lắc đầu nói: “Đã tìm thấy chưa? Tung tích của kẻ rời đi từ Long Môn?”
“Xin lỗi...anh Kiệt...”
Một câu xin lỗi vừa đủ để trả lời câu hỏi của anh.
Chưa tìm thấy!
“Chưa tìm thấy sao...”, Vu Kiệt lẩm bẩm, siết chặt nắm đấm!
Anh ngẩng đầu lên, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một tia suy nghĩ kỳ lạ.
Một loại suy nghĩ bỗng nhiên không giải thích được.
Một loại kế hoạch hoàn hảo không có chút khuyết điểm, tự dưng xuất hiện một kẽ hở.
Anh từ từ quay lại nhìn về phía Trịnh Long.
Hỏi: “Cậu có cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ không?”
“Anh Kiệt?”
Mặt Trịnh Long đầy vẻ nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626277/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.