Mọi sự kiêu ngạo và độc đoán khi phải đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, vẫn luôn lố bịch như vậy.
Vừa rồi cô ta còn dựa vào Vương Đào mà dương dương tự đắc...
Bây giờ!
...
Dương Lan sợ rồi!
Cô ta hoàn toàn sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy đôi chân bị giẫm nát của Vương Đào, cô ta cảm thấy mình căn bản không thể thoát khỏi nơi này một cánh yên bình!
Dương Lan nuốt nước bọt, đối mặt với sức mạnh trước mặt này, chỉ có thể nhận sai.
Khóe miệng cô ta run rẩy.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi?”
Lý Thanh thúc giục.
“Tôi... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi!”
Dương Lan nhìn về phía Mục Tiểu Vũ, nước mắt ấm ức chảy dài trên má, như thể cô ta là người bị hại vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này, chút thiện ý cuối cùng của Mục Tiểu Vũ dành cho cô ta cũng hoàn toàn biến mất, cô bé khó chịu hỏi: “Tại sao cô lại khóc? Cô có tư cách gì mà khóc chứ? Lẽ nào là bọn tôi bắt nạt cô à? Rõ ràng là cô...”
“Xin lỗi... xin lỗi... tiểu Vũ, tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi cô, tôi không nên chế nhạo, làm khó cô, đều là lỗi của tôi...”
“...”, Mục Tiểu Vũ.
Cái cách mà cô ta vừa khóc vừa xin lỗi, thật nực cười biết bao.
Vẫn chưa đợi Mục Tiểu Vũ nói hết, Dương Lan đã trực tiếp xin lỗi.
“Tôi...”, Mục Tiểu Vũ có chút không nói nên lời.
Cô bé nhìn về phía Vu Kiệt: “Anh họ...”
“Em nói đi, chuyện này, chỉ cần em không đạt được yêu cầu thỏa đáng, vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626270/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.