Một đạp này dùng hết sức lực, hoàn toàn không có chút gì gọi là hạ thủ lưu tình.
Phần bụng đau như thể có hàng vạn con kiến cắn vào máu thịt của Mục Tiểu Vũ, cô bé ôm bụng đang định đứng dậy, nhưng không ngờ ngay sau đó, Vương Đào lại cúi người nhặt chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất!
“Chìa khóa xe…”
Lúc này, Mục Tiểu Vũ mới phát hiện ra chìa khóa xe của mình đã rơi xuống đất, cô bé bỗng quên đi đau đớn mà nhanh chóng lết dậy.
"Không được phép lấy chìa khóa xe của tôi. Đây là xe của anh họ tôi, không được lấy, không được lấy..."
Mục Tiểu Vũ liên tục hét lớn.
Mặc dù tính tình của Mục Tiểu Vũ ương ngạnh như con trai nhưng làm người, cô bé cũng biết đạo lý có vay có trả, nếu như vì mình mà hại chiếc xe này bị người ta đem đi thu giữ, cô bé không biết phải giải thích với Vu Kiệt như thế nào.
“Không được lấy?”
“Muốn chết à!”
Vương Đào trở tay, một cú tát dữ dội rơi xuống mặt Mục Tiểu Vũ
Một lần nữa khiến cô bé nằm lăn ra đất.
Dương Lan chậm rãi bước đến.
Tất cả mọi người có mặt ở đó không có một ai dám lên tiếng giúp Mục Tiểu Vũ nữa.
Một kẻ trộm xe, tốt nhất là nên chết đi, làm gì có ai quan tâm cô bé chết hay sống chứ!
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dương Lan: "Mục Tiểu Vũ, mày nói xem mày còn vùng vẫy cái gì? Đến dấu vân tay còn mở không được, còn nói dối là xe của anh họ mày. Dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626266/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.