Quỳ xuống?
Lau giày? Mà lại còn là đế giày nữa chứ?
Trong mắt của Vu Kiệt đã cháy lên sự phẫn nộ. Anh trừng mắt nhìn Vương Đào, nói: “Anh có bản lĩnh thì nói lại một lần?”
“Hơ! Mày khùng à? Định đánh tao ở đây sao? Nào nào nào, đánh đi, đánh vào mặt tao này! Chẳng phải mày giỏi võ lắm sao? Đến đây! Đánh tao đi!”, Vương Đào không sợ khi Vu Kiệt trợn mắt nhìn hắn ta.
Trong xã hội này, biết võ thì có gì to tát?
Trên thế giới này có nhiều thứ còn hơn võ nữa, lẽ nào Vu Kiệt có thể nhanh hơn súng sao?
Vương Đào vỗ vào mặt mình với bộ dạng ‘muốn ăn đòn’.
“Anh Vu Kiệt…”, Dương Cẩm Tú biết tính khí của Vu Kiệt. Thấy Vương Đào không nói lý, lại hống hách như vậy nên cô lập tức đi về phía Vu Kiệt.
Đúng lúc này, Vu Kiệt đi lên trước một bước.
Người không phạm đến mình thì mình không gây sự lại, nhưng giờ người ta đã ức hiếp đến đầu mình rồi, sỉ nhục tôn nghiêm của mình, nếu như không làm gì đó thì đúng là…
Nhưng… Lúc anh vừa cất bước chân thì Mục Vực đã giơ ngang tay chắn anh ở trước mặt.
“Dượng hai…”, Vu Kiệt giật mình nói.
Mục Vực với vẻ mặt thản nhiên nhưng không kích động bởi sự khiêu chiến của Vương Đào. Ông ta nói: “Cháu ngoan! Chuyện này không phiền đến cháu”.
Tiếp đó, ông ta nhìn Vương Đào rồi lặng lẽ tháo thẻ làm việc trên cổ xuống.
“Cậu Vương! Xin lỗi, tôi đã nói rồi, nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi chỉ có thể từ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626257/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.