Mười giờ sáng, bên ngoài một phòng phẫu thuật được quản lý rất chặt chẽ nào đó ở bệnh viện khu 4 thủ đô, khi hai cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một khuôn mặt có chút mệt mỏi xuất hiện trước mặt mọi người.
Vu Kiệt…ra ngoài rồi!
Sau nhiều tiếng đồng hồ, cuối cùng thì anh cũng ra ngoài rồi.
“Anh Vu…anh Vu…”
Vừa nhìn thấy anh, ngay cả bác sĩ phụ trách và hàng loạt các chuyên gia viện sĩ bị đuổi ra ngoài vào tối qua, ai nấy cũng đều đứng dậy chào hỏi.
Người đứng trước mặt đây là đệ tử chân truyền của vị đại quốc thủ trong lời đồn, bất kể thân phận hay địa vị thì đều là nhân vật mà không ai ở khu 4 thủ đô này dám xem nhẹ. Trong lòng tất cả bọn họ, người thanh niên trẻ hơn tận mười mấy tuổi này vẫn là đối tượng mà họ rất muốn học hỏi.
Tuổi còn trẻ mà đã trở thành đệ tử chân truyền của đại quốc thủ. Những thứ mà bọn họ học được trong những năm qua…chỉ là vật phàm thế tục mà thôi.
“Anh Vu, anh…anh không sao chứ!”, viện trưởng vội vàng hỏi với vẻ quan tâm.
“Không sao, không cần đỡ tôi!”, Vu Kiệt âm thầm đẩy bàn tay của viện trưởng đang muốn duỗi ra.
So với lần trước dốc hết tu vi để cứu anh trai mình ở Giang Thành thì tình huống lần này cũng không tệ!
Trước khi Vu Kiệt đến, ông cụ Hiên Viên đã cưỡng chế thở ra một hơi.
Cũng chính nhờ hơi thở này đã bảo vệ được mạng sống của ông ta!
Sau lần bị thương nặng ở Ninh Thành, Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626252/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.