Lời này vừa nói ra, hành lang trước phòng mổ lập tức im bặt không một tiếng động.
Mọi người nhìn Vu Kiệt như kiểu đang nhìn một tên ngốc vậy, ánh mắt bọn họ như đang xem một trò đùa, đầy khinh bỉ và mỉa mai?
Cầu xin hắn?
Cầu xin hắn đến?
Haha!
Mày là cái thá gì, tao đường đường là gia chủ nhà Hiên Viên mà cũng cần cầu xin mày đến.
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống nhau!
Mà Hiên Viên Mục lại xem đây là Vu Kiệt đang sỉ nhục nhà Hiên Viên, hắn ta giẫm đạp nhà Hiên Viên dưới chân, sau khi làm mất sạch thể diện của gia tộc này, lại sỉ nhục thêm lần nữa.
"Không biết lớn bé, thật là ngạo mạn quá mức, mày thật sự nghĩ rằng đêm nay mày may mắn trốn thoát là do bản thân rất lợi hại sao?"
"Tao còn chưa tìm được mày, nhưng mày lại chủ động tự tìm đến tận cửa, cũng tốt, tao đỡ phải tốn công đi tìm, người đâu!"
Ông ta giận dữ hét lên, lời vừa dứt, tất cả vệ sĩ của nhà Hiên Viên ở hai bên hành lang liền vô cùng nghiêm chỉnh, như thể bọn chúng đã sẵn sàng lao tới đè bẹp Vu Kiệt xuống đất, chế ngự anh bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt trong lòng thầm mắng: Không phân biệt tốt xấu!
Nhưng anh!
Không phải là người tốt.
Đến đây chỉ là vì…ông ta!
Anh hất cằm lên, liếc nhìn đám vệ sĩ của nhà Hiên Viên một cái rồi lạnh lùng nói: "Ông chắc chắn muốn ra tay với tôi sao? Tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626246/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.