Có cảm giác như vậy còn có Triệu Như Tuyết nữa.
Cô ta không thể ngờ, hóa ra chủ nhân của bộ lễ phục mà cô ta để ý đến cũng ở đây. Lại còn là người mà rót chén trà cũng không nổi…
Sắc mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt bắt đầu quan sát Dương Cẩm Tú thì phát hiện cũng là gương mặt lạ lẫm, chưa từng gặp ở giới thượng lưu thủ đô.
Nói cách khác…
Cô ta cho rằng, Dương Cẩm Tú và Vương Huệ cũng như nhau, giống như ‘con vịt’ dựa hơi mấy cậu chủ nhà giàu để bước vào giới thượng lưu.
Nếu so với mình thì đúng là một trời một vực!
Tiếp đó, cô ta nhanh bước đi về phía Dương Cẩm Tú.
Còn lúc này Dương Cẩm Tú ngồi trước mặt Từ Yến cứ chần chừ hồi lâu. Cô ta không thể ngờ người quản lý mà sáng nay đuổi mình đi, bây giờ lại quỳ trước mặt mình dâng lên bộ lễ phục hút mắt này.
Lại còn luôn miệng nói… Đây là bộ lễ phục mà cửa hàng Kuyue đặt làm riêng cho mình? Lẽ nào cô ta đã biết được thân phận thật sự của mình rồi?
“Cô có ý gì đây? Chẳng phải buổi sáng cô còn đuổi tôi ra khỏi cửa hàng mà?”, Dương Cẩm Tú có chút nghi hoặc, hỏi.
Từ Yến nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Không… Không phải vậy ạ… Cô Dương! Cô nghe tôi giải thích đã! Đây là do cậu chủ Lưu ép tôi, vì… Vì vậy tôi mới làm ra cái việc đại nghịch bất đạo này. Mong cô tha lỗi cho tôi…”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Dương Cẩm Tú hiểu được, chắc là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626229/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.