Tất cả nhân viên của tập đoàn nghĩa trang Đào Hương, giờ phút này đều có chung một loại ánh mắt.
Bọn họ đều bị sốc!
Cô thư kí mới ra khỏi văn phòng chưa được bao lâu kia, nửa câu cũng không dám nói.
Cô ta nhìn thấy mấy người từ thang máy đi ra, tiến thẳng vào văn phòng, nhưng không dám ngăn lại, bởi vì người đó mặc trên người đồng phục “hai xu mốt”*
*Quân phục của người có cấp bậc đại tá
Ông ta – không phải người bình thường.
Đồng thời, cô ta còn nhìn thấy biển số của chiếc xe jeep đậu ngoài cửa, là bốn số - tám!
Còn chữ viết tắt đầu tiên, cô ta chưa nhìn thấy bao giờ.
Không phải không ngăn cản!
Mà là không dám ngăn cản!
Cho dù có ngăn – cũng không ngăn được!
Cú đập này, dường như đã đập vỡ sự kiêu ngạo của Lưu Kỳ.
Trước mắt hắn xuất hiện vô số những đóa hoa nhỏ màu vàng, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mà sau đó, Vu Kiệt nắm lấy tóc của hắn, đẩy ngã lên ghế sô pha.
“Bụp!”
Lưu Kỳ ngã xuống đất, trên đầu có vết thương không ngờ tới, không nhìn thấy miệng vết thương, hắn ta sững sờ, sau vài giây, hai mắt hắn căng thẳng, nhìn chằm chằm Vu Kiệt!
“Côn đồ… côn đồ, được lắm, dám vào văn phòng đánh người, nhóc con, mày xong đời rồi, bảo vệ, bảo vệ đâu!”
Lưu Kỳ vẫn chưa ý thức được tình hình, hướng ra ngoài cửa hét lên.
Nhưng bất kể hắn ta gọi như thế nào, đều không có ai đến, đúng lúc này, người lái xe đứng sau lưng Vu Kiệt chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626210/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.