Vu Kiệt vẫn như thường lệ, khoát tay nói: “Đối phó với loại người như cô, cô nghĩ tôi nên làm thế nào?”
“Anh đang giỡn tôi?”
Ở trước mặt Vu Kiệt, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Người đàn ông này lại dám giỡn mình ba lần liền.
Vu Kiệt nói với giọng bình tĩnh: “Đây là tự cô chuốc lấy, không trách ai được”.
“Anh… Anh đã hủy hoại tôi, hại đời tôi rồi”, Chu Mặc Hàm đột nhiên mất đi lý trí, cô ta giơ tay lên đập về phía đầu Vu Kiệt.
Nhưng một giây sau, đáp trả lại cô ta là tiếng bạt tai giòn tan.
Cô ta bị tát bay ra ngoài mấy mét!
“Con người làm và trời đang nhìn, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Không phải nghiệp không đến mà chưa đến thôi”.
“Ở sau cánh gà tôi tha cho cô là vì Dương Cẩm Tú yêu mến cô nên tôi không muốn phá bỏ thanh xuân của cô ấy. Nhưng cô lại không biết hối cải, càng ngày càng hống hách, thêu dệt thị phi. Vậy thì đừng trách tôi không khách khí”.
Cái tát này chỉ là để trút giận thôi!
“Hay lắm!”, tất cả mọi người đều hoan hô, âm thanh vang vọng. Cái tát này như đánh tan nỗi phẫn nộ trong lòng họ.
Còn Chu Mặc Hàm bị tát thì ánh mắt vô thần, trên mặt in hằn vệt tay màu đỏ, không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào.
Cô ta nằm trên sân khấu, hai mắt âm trầm.
Trong phòng giám sát, Lâm Phong nhìn thấy cảnh này mà vô cùng phẫn nộ. Hắn ta đạp mạnh cái ghế trước mặt, quát: “Chẳng qua cũng chỉ là quý nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626174/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.