Từ khi bước chân vào Lang Nha, Vu Kiệt đã coi họ như anh em!
Thù của anh em, không thể không báo!
Cũng giống như năm đó, trong cơn thịnh nộ anh truy sát kẻ thù ra khỏi biên giới, giết chết 30 kẻ địch hùng mạnh của Địa Ma, lần này, anh cũng đã quyết định như vậy.
Vu Kiệt lạnh lùng ngẩng đầu, kết quả, một màn trước mặt càng khiến anh tức giận tột cùng.
Hoa Nhiên khẽ lay cây dùi cui điện trong tay, đáy gậy vẫn còn đọng lại vết máu trên trán Dương Cẩm Tú, gã ta cười khinh bỉ nhìn Dương Cẩm Tú.
“Tôi sớm đã cảnh cáo cô rồi, đừng lo chuyện bao đồng, người ăn cắp chính là Vu Kiệt, cũng chẳng phải cô, cô bảo vệ cho hắn ta như vậy làm gì? Đây là cô tự tìm cái chết, đừng có trách tôi!”
Nói xong, Hoa Nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh băng rơi xuống người Vu Kiệt, cười nói: “Hơn nữa, người đàn ông mà cô đang bảo vệ, cô đã chắn trước mặt hắn ta rồi, hắn ta đến một chút phản ứng cũng không có!”
“Một kẻ hèn hạ núp sau phụ nữ, tôi khinh, Vu Kiệt, hôm đó chẳng phải mày oai lắm sao? Không phải mày đã ném anh em của tao xuống biển trước mặt tao à? Gần đây mày hống hách lắm cơ mà? Mày không phải khách quý của nhà họ Đổng, là ân nhân cứu mạng của Đổng Sinh sao?”
“Nào nào, mày biểu diễn lại lần nữa cho tao xem, sao lại không nói gì thế?”
Vừa nói, Hoa Nhiên vừa đi đến trước mặt Vu Kiệt.
“Không phải dọa chết mày rồi đó chứ?”
Gã ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626172/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.