Ở bên ngoài cửa sổ, mây đen bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Từ xa nhìn lại giống như lưới cá màu xám bao trùm cả bầu trời. Những giọt mưa tí tách rơi, thuận theo khe cửa trong nhà giam rồi rơi xuống quần áo của Vu Kiệt.
Anh ngồi trong phòng thẩm tra của cục. Nói là thẩm tra nhưng cũng chỉ là cái cớ để giam anh trong phòng tối mà thôi.
Hai tay anh bị còng sắt màu bạc còng chặt, trên người cũng bị trói chặt trên ghế. Bàn ghế trước mặt bị nhân viên chuyển đi, đến một số camera cũng bị tắt đi.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, anh đoán chắc sắp có chuyện xảy ra.
Trong thế giới tưởng chừng yên bình này, luôn có những góc khuất bị che phủ bởi ‘mạng nhện’ quyền lực. Dường như có một bàn tay quyền lực chèn ép những người dân bình thường bằng quy tắc ngầm, còn trên đó là quý tộc luôn ‘chơi đùa’ với quyền lực và sự giàu có.
Vu Kiệt vô cùng khinh bỉ với những điều này.
“Cạch, cạch”, cửa sắt đột nhiên được mở ra. Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, trong tay cầm giấy trắng và một cái bút. Người thanh niên đưa Vu Kiệt về đây lúc này không xuất hiện, chắc là bị điều đi rồi.
Ở đây có rất nhiều người công tâm, nhưng khi gia chủ của nhà họ Hàn đến thì họ đều bị điều đi.
“Anh tên là Vu Kiệt đúng không?”
Người đó lạnh lùng nhìn Vu Kiệt một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười như nhìn người chết, nói: “Dám đánh nhau rồi đánh gãy chân cậu chủ Hàn, đã thế còn vi phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626118/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.