Cú đạp kia khiến ngực Hàn Lưu giống như bị ngàn cân đập vào. Hắn ta bay ngược ra xa mấy mét, liên tục ngã nhào mấy lần rồi mới dừng lại ở cuối sàn đấu. Cơn đau nháy mắt lan ra khắp cơ thể hắn ta.
Ngay lập tức!
Vẻ mặt Lý Mạnh nhất thời thay đổi, ông ta đứng lên. Tên Vu Kiệt này...lại dám ra tay thật.
Tên này bị điên rồi sao?
Vu Kiệt không bị điên. Anh nắm chặt nắm đấm, từ từ...đi đến bên cạnh Hàn Lưu.
“Mày...mày...thằng con hoang kia, nếu mày dám đánh tao tiếp thì mày sẽ xong đời, xong đời ngay...”
Mặt mũi Hàn Lưu trở lên dữ tợn, đây là lần đầu tiên hắn ta...bị người ta đá bay.
Lại còn ở trước mặt những nhân vật máu mặt của các giới nữa chứ.
Hắn ta mất hết mặt mũi rồi!
“Thằng con hoang?”
Vu Kiệt chợt dừng lại.
Thằng con hoang?
Anh nỉ non, dường như đám cậu ấm tự cho là đúng này đều thích nói người ta là con hoang, anh trầm giọng nói: "Tao là con hoang, vậy mày là gì?"
Anh tiếp tục đi về phía trước, chỉ mấy bước đã đi tới trước mặt Hàn Lưu.
Hàn Lưu hoảng sợ, muốn lùi về sau, hắn ta thấy ánh mắt Vu Kiệt lạnh như băng, tựa như có thâm thù đại hận, phát hiện mình không còn đường lùi nữa.
Vu Kiệt bắt lấy cổ áo hắn ta giống như xách con gà con, anh ngẩng đầu lên, sau đó…tát một cú.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người…đều bối rối!
Cậu chủ Hàn Lưu...bị tát một cái...
“Mày tát tao?", Hàn Lưu trợn to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626114/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.