Ấn tượng về ông nội của Dương Kiếm đã dừng lại từ khi còn tấm bé.
Nghe bố nói nhà họ Dương nếu không có ông nội, thì chỉ sợ tốn mấy trăm năm cũng không thể đạt được đến trình độ như hiện tại.
Bên cạnh đó, cũng bởi vì có ông nội nên cho dù nhà họ Dương chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng cũng được hưởng đãi ngộ như gia tộc hạng nhất, thậm chí mấy người đứng đầu những gia tộc hạng nhất kia cũng không dám nảy sinh xung đột trực tiếp với bố anh ta.
Mà tất cả chuyện này đều phải nhờ đến gia đình giàu có bậc nhất mà ông nội đã phục vụ ở thủ đô kia.
Khó mà tưởng tượng được rằng, chỉ một quản gia ở gia đình giàu có lại có đủ thực lực gây dựng được một gia tộc lớn mạnh ở thành phố hàng đầu thế này.
Vậy nên mỗi lần ông nội về nhà thì Dương Kiếm đều không nhịn được tò mò, hỏi thăm xem gia tộc kia là do ai lập nên, có tên là gì!
Nhưng đối với chuyện này ông nội đều im lặng không nói, trong mắt tràn ngập cảm giác vừa kính vừa sợ.
Màn đêm buông xuống, Dương Kiếm trôi qua một đêm trong sự suy đoán và bất an.
Sáng sớm hôm sau, anh ta rời giường, rửa mặt xong xuôi thì đi ăn sáng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi theo Dương Sơn đến sân bay Ninh Thành.
Mười hai giờ trưa, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống. Nửa tiếng sau, một ông cụ tóc trắng xóa, cơ thể cứng rắn tràn ngập khí thế được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626094/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.