Lúc này, một làn khói xanh trong phòng 502 bay lên rồi tản ra trong không khí.
Sắc mặt của Vu Sơn dần dần hồng hào trở lại. Ngược lại, sắc mặt của Vu Kiệt lại dần tái nhợt đi.
Thời gian dần trôi, mưa to bên ngoài cửa sổ vẫn dữ dội, từng giọt mưa như những viên đá rơi trên đường phố.
Cũng trong lúc Vu Kiệt mở mắt ra, chân khí ở bộ vị đan điền cũng tiêu tan, Vu Sơn dần khôi phục lại hơi thở. Lúc này ở trên đỉnh núi cách xa hàng ngàn dặm có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, mở to hai mắt.
“Tiểu Kiệt… Mất đi tu luyện rồi”.
“Đây là kiếp nạn, xem ra lần này… Lành ít dữ nhiều”.
“Xuất sơn rồi sao?”
“Không được, đây là kiếp nạn của cậu ta, tạo hóa như nào thì phải xem tự thân của Vu Kiệt”.
“Nhưng không có tu vi thì làm sao mà vượt qua được kiếp nạn này?”
“Ý trời…”.
Cuộc đối thoại của họ cũng dừng tại đây. Đến cảnh giới của họ, hiểu được ý trời thì không khó nhưng làm thế nào để hóa giải nó mới là khó.
Vu Kiệt không biết là hai vị thánh nhân đã biết chuyện anh hy sinh tu vi của bản thân. Lúc này anh toát hết mồ hôi, cảm giác như vừa bị lột mất tấm da, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Hiện giờ anh… Chỉ còn là người bình thường.
Anh cúi đầu xuống rồi đặt ngón tay lên mạch của Vu Sơn.
“Tốt quá rồi…”.
“Nhịp tim trở lại rồi…”.
Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm nhưng chuyện này không thể kết thúc ở đây được.
Sau khi chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626064/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.