Trong sân của quán ăn, đến khi ngọn đèn đường mờ dần đi cũng không nhìn thấy bóng dáng nào đi vào.
Đã mười giờ rồi.
Trong nháy mắt lại qua mười một giờ.
Trong quá trình chờ đợi, thời gian giống như là tiền bạc, dùng như thế nào cũng không thấy đủ.
Bất giác đồng hồ đã chỉ vào hai giờ sáng.
Tất cả rạp chiếu phim trong thành phố Giang Thanh đều đóng cửa, dù cho muốn xem phim cũng chả ai mở.
Vu Kiệt…vẫn không tới.
Dường như Dương Kiếm đã đoán được điều đó, anh ta đứng dậy yên lặng thở dài, sau đó lái xe rời đi, để lại một mình Dương Cẩm Tú ngơ ngác ngồi đó.
Ngày xưa cô vô cùng thích những bộ cánh xinh đẹp, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy như thế rất đần độn vô vị.
Quần áo là để mặc cho người mình thích xem.
Nhưng mà người đó lại không tới...
“Chú…có phải chú...không có chút tình cảm nào với tôi không?”, đôi mắt Dương Cẩm Tú đong đầy nước mắt, cô lấy điện thoại di động ra, tin nhắn kia vẫn chưa có hồi âm.
Cô khóc.
Tiếng khóc thút thít sụt sùi, trong bóng đêm yên lặng lộ ra vẻ thê lương.
Nhưng ở sâu trong lòng lại có một loại sức mạnh vô hình chống đỡ cô. Kiên trì, kiên trì, kiên trì!
“Chú...”
Cô dần bình tĩnh lại, sau đó lau nước mắt, nước mũi. Rồi lại soạn tin nhắn gửi đi.
“Chú, có phải chú không thích xem phim không? Không sao, hay là ngày mai chúng ta đi phố ẩm thực đi! Chú gầy như vậy chắc chắn là chưa từng ăn món nào ngon, tôi dẫn chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626059/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.