Hoàng hôn buông xuống cảnh chiều tà làm cho con người ta cảm giác lẻ loi cô tịch, trên đường xe cộ qua lại như nước, lúc này một thân hình lẻ loi trước cổng bệnh viện thành phố thẫn thờ trên bậc thềm, thiếu nữ khoảng tuổi mười bảy, thân hình thon thả, vóc dáng yêu kiều thướt tha, mặc dù đôi mắt có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng cũng không thể nào che đi được vẻ xinh đẹp gợi cảm của nàng, thiếu nữ chính là Thanh Thanh lúc này nàng rời bệnh biện để đi ăn cho bữa cơm chiều, từ ngày mà Thanh Sơn bị tai nạn nàng vẫn luôn luôn túc trực và chăm lo cho hắn. Còn lúc này trong một căn nhà ở ven thành phố, ngôi nhà cấp bốn tuy vẻ ngoài đơn sơ nhưng dường như ẩn chứa một điều gì đó không hề tầm thường mà không thể nào miêu tả thành lời. Phía trong ngôi nhà đồ đạcc tiện nghi khá đầy đủ, chứng tỏ chủ nhà không phải thiếu thốn về mặt vật chất, ngồi trước bàn ăn là một cặp vợ chồng tuổi trung niên, nam tử tuổi độ năm mươi khuôn mặt mộc mạc hiền từ, chính là Dương Thanh Hào, còn ngồi đối diện là phụ nữ trung niên tuổi trạc bốn mươi bảy bốn mươi tám, khuôn mặt thanh tú, mặc dù khóe mặt có một số nếp nhăn nhưng vẫn tương đối xinh đẹp mộc mạc, phụ nữ là mẹ của Dương Thanh Sơn tên là Hoàng Tuyết Mai. Hai người vừa dùng bữa tối vừa nói chuyện
- Nếu như thằng bé xảy ra chuyện thì tôi cũng không sống nổi, mà lại ông biết đó, gần hai mươi năm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-vuong/2586380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.